Tuesday, December 17, 2013

HE WILL NOT FORGET


Today's promise: Give your worries to God, for he cares for you

He Will Not Forget

"And why worry about your clothes? Look at the lilies of the field and how they grow."
Matthew 6:28 NLT

God knows your name
A good friend of mine once went to visit his brother during a time of deep crisis. His marriage was struggling, his business was near collapse, and his money was drying up quickly. He had just sold his home and moved into a one-bedroom apartment and had no idea how he was going to dig himself out of his financial and relational problems.

My friend listened as his brother confided in him about his deep frustration. "Some days you want to go outside and shake your fist at heaven and say, 'God, why don't you help me?'" his brother said.

My friend looked at his brother in the eye and said somberly, "That wouldn't do any good. He doesn't even know who you are." The two looked at each other for several seconds then burst out laughing. The two brothers had spent their lives trusting God and studying his Word, and the absurdity of the statement left them both in stitches. Years later, the brother told my friend that his joke had brought him a great deal of comfort during his trying time. Even more, it gave him renewed perspective.

We've all felt abandoned by God at one time or another. God cares deeply when we suffer, and he is right there beside us all the time.

At times like these the best thing to do is put your hand in his and trust him with your future. Because he not only knows what you're going through, he knows exactly who you are.

From Embracing Eternity by Tim LaHaye, Jerry B. Jenkins and Frank M. Martin (Tyndale) p 166


Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House

WORRY ABOUT THE FUTURE

Today's promise: Give your worries to God, for he cares for you

Worry About the Future

Let heaven fill your thoughts. Do not think only about things down here on earth.
Colossians 3:2 NLT


Worry is the interest paid on trouble before it falls due.
Author unknown
It is not work that kills men; it is worry. Worry is rust upon the blade.
Henry Ward Beecher
Lessons of a circuit rider
When Abraham Lincoln was on his way to Washington to be inaugurated, he spent some time in New York with Horace Greeley and told him an anecdote that was meant to be an answer to the question everybody was asking him: Are we really going to have civil war?

In his circuit-riding days, Lincoln and his companions, riding to the next session of court, had crossed many rivers. But the Fox River was still ahead of them; and they said one to another, "If these streams give us so much trouble, how shall we get over the Fox River?"

When darkness fell, they stopped for the night at a log tavern, where they fell in with the Methodist presiding elder of the district, who rode through the country in all kinds of weather and knew all about the Fox River. They gathered around him and asked him about the present state of the river. "Oh, yes," replied the circuit rider, "I know all the Fox River. I have crossed it often and understand it well. But I have one fixed rule with regard to the Fox River — I never cross it till I reach it."

From 1001 Great Stories and Quotes by R. Kent Hughes (Tyndale) pp 430-31

Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House



WHY WORRY?


Today's promise: Give your worries to God, for he cares for you

Why worry?

"Give thanks to the Lord, for he is good! His faithful love endures forever."
Psalm 136:1 NLT

The unforgettable responsive reading
It was midnight on Thursday, February 8, A.D. 356, and Athanasius, a leader in the early Christian church and passionate defender of the deity of Jesus Christ, was leading a worship service. Suddenly loud shouts and clashing armor could be heard outside the church. Soldiers had come to arrest him.

But Athanasius said, "I didn't think it right, at such a time, to leave my people," so he continued the service. He asked a deacon to read Psalm 136 and then requested the congregation to respond with the refrain, "His faithful love endures forever," which they did twenty-six times over the din of the soldiers outside.

Just as the final verse was completed, the soldiers rushed into the church, brandishing their swords and spears and crowding forward up the nave toward Anthanasius. The people yelled for Athanasius to run, but he refused to go until he had given a benediction. Then some of his assistants gathered tightly around him, and, as he recounts it, "I passed through the crowd of people unseen and escaped, giving thanks to God that I had not betrayed my people, but had seen to their safety before I thought of my own."

Athanasius was portraying to his people God's love, which endures forever. He was willing to lay down his life for his flock — just as Jesus had laid down his life for his flock a few centuries earlier.

Since God's "faithful love endures forever," why is they ever any need to worry?

Adapted From The One Year Book of Psalms with devotionals by William J. Petersen and Randy Petersen (Tyndale) entry for November 8.

Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House


DO YOU WORRY A LOT?

Today's promise: Give your worries to God, for he cares for you.

Do You Worry a Lot?

"So I tell you, don't worry about everyday life — whether you have enough food, drink, and clothes. Doesn't life consist of more than food and clothing? Look at the birds. They don't need to plant or harvest or put food in barns because your heavenly Father feeds them. And you are far more valuable than they are. Can all your worry add a single moment to your life? Of course not.

So don't worry about having enough food or drink or clothing. Why be like the pagans who are so deeply concerned about these things? Your heavenly Father already knows all your needs, and he will give you all your needs and he will give you all you need from day to day if you live for him and make the Kingdom of God your primary concern.

So don't worry about tomorrow, for tomorrow will bring its own worries. Today's trouble is enough for today!"
Matthew 6:25-34 NLT

About this week's promise:
Jesus encourages us not to worry about that which we cannot control or about that which is not important. Worry instead, he says, about your priorities and the condition of your soul. When you find yourself overcome with worry, take a careful look at the priorities of your heart. When God is firmly established at the center of our focus and desires, worry loses its grip on our lives.

From the TouchPoint Bible with commentaries by Ron Beers and Gilbert Beers (Tyndale), p. 829

For more on this week's topic, check these Tyndale resources:

The Life Recovery Bible NLT with commentary by Stephen Arterburn and David Stoop (1998)

Radical Forgiveness by Julie Ann Barnhill (2004)

Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House



WHAT WAS THE MOST EFFECTIVE DISCIPLINE YOU HAVE EXPERIENCED?

Today's promise: God celebrates family

What was the most effective discipline you have experienced?

"Now his father, King David, had never disciplined him at any time, even by asking, "What are you going?"
1 Kings 1:6 NLT

Rebounding skills
Suppose you get home from grocery shopping and discover your six-year-old is eating candy you didn't buy. It might be tempting to just scold him, send him to his room, and let it go at that. After all, it's only worth a dollar, and you're tired. But you'd miss an opportunity to turn this "miss" into a second chance.
It would be better to take away any uneaten candy, put your little shoplifter back in the car, drive to the grocery store, hunt up the manager, and tell your kid to apologize. Pay for the candy and deduct it from the child's allowance. Then, if the culprit is truly sorry, be sure to express your forgiveness — and God's forgiveness, too.
You've just boxed out the opposition and put your kid in position to rightly rebound. Because there will come another time in that grocery store or when he's passing a coveted pair of Nikes or — who knows?
Ricky Birdsong in Coaching Your Kids in the Game of Life
The Bible tells us that parents have the primary responsibility for the spiritual development of our children. And nowhere is the job given only to mothers and grandmothers. As Moses told the people of Israel, "Repeat [the command of God] again and again to your children" (Deut. 6:7). Why not begin today?
Adapted from Men of Integrity Devotional Bible with devotionals by the editors of Men of Integrity magazine (Christianity Today, Intl), Tyndale House Publishers (2002), p 391

It is easier to build boys than to mend men.
AUTHOR UNKNOWN

Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House



HOW DO YOU SEE GOD AS FATHER?

Today's promise: God celebrates family

How do you see God as Father?

"To all who believed him and accepted him, he gave the right to become children of God."
John 1:12 NLT

God's fatherhood
Most people in the world would agree with the statement that "we are all God's children." It's a nice sentiment. It just isn't what the Bible teaches. According to God's Word, unrepentant sinners are actually God's enemies (see Romans 5:10 and Colossians 1:21)! It's only when we put our trust in the Lord Jesus Christ that we are reconciled to God and experience forgiveness and adoption into God's forever family (Galatians 4:5; Ephesians 1:5).
For a Christian going through hard times, this "adoption" truth is the best of all possible news. God is not just the powerful Creator or a righteous Lord, he is a loving Father. He sees your trials. He listens to your pleas. He cares and protects and supports. He is never harsh or impatient with you. He is never "too busy" for you.
Take all the best qualities of all the best earthly dads you've ever seen, add them together, and multiply by infinity. That's the kind of heavenly Father God is to Christians who hurt.
Lord Jesus, I do believe in you. I have accepted you as my Savior and Lord. Thank you for revealing yourself to me. Thank you for saving me! Because of your grace and my faith, I am a child of the living God. I praise you. What a privilege! What joy to know that in every situation I have a loving, wise, and good heavenly Father to counsel and help me.
Adapted from Praying God's Promises in Tough Times by Len Woods, Tyndale House Publishers (2002), pp 68-9

As a substitute father for hundreds of youth over the past thirteen years, I've yet to encounter a young person in trouble whose difficulty could be traced to the lack of a strong father image in the home.
PAUL ANDERSON
A child is not likely to find a father in God unless he finds something of God in his father.
AUSTIN L. SORENSEN

Content is derived from the Holy Bible, New Living Translation and other publications of Tyndale Publishing House


Tuesday, December 10, 2013

THE PLAGUE OF LONELINESS


The Plague of Loneliness
For more great blogs as this one go to Daniel’s blog site at:  www.Mannsword.blogspot.com

Today’s bubonic plague is not caused by an invading pathogen. Instead, it is caused by the absence of an “invader.” However, loneliness can be every bit as destructive as the plague, and it has become as epidemic. Theologian Jerram Barrs writes:

  • In the polls taken of our contemporaries, people say over and over again that their primary personal difficulty is personal loneliness. That is extraordinary. You think of all the contact we have with people in this culture, but people’s number one identified problem is personal loneliness. People simply do not know how to make close relationships.

Indeed, this growing social isolation is even more remarkable in view of the many new ways that we now have to connect – Facebook, Skype, cell phones, meet-ups, dating services…

These findings tally with a survey that came out three years ago, indicating that 25% of respondents indicated that they lacked a personal confidante. The same survey had been conducted 15 years earlier, but found that only 10% lacked a confidante.

This parallels the findings of Harvard Sociologist Robert Putnam who observed:

  • A broad and continuing erosion of civic engagement…began a quarter-century ago.

  • Voting, political knowledge, political trust, and grassroots political activism are all down. Americans sign 30 per cent fewer petitions and are 40 per cent less likely to join a consumer boycott, as compared to just a decade or two ago. The declines are equally visible in non-political community life: membership and activity in all sorts of local clubs and civic and religious organizations have been falling at an accelerating pace. In the mid-1970s the average American attended some club meeting every month, by 1998 that rate of attendance had been cut by nearly 60 per cent.

  • In 1975 the average American entertained friends at home 15 times per year; the equivalent figure (1998) is now barely half that. Virtually all leisure activities that involve doing something with someone else, from playing volleyball to playing chamber music, are declining.

Many cite greater tolerance as a positive relational development of our increasingly secular society. However, Putnam found that, meanwhile, the trust level was taking a hit:   

  • Although Americans are more tolerant of one another than were previous generations, they trust one another less. Survey data provide one measure of the growth of dishonesty and distrust, but there are other indicators. For example, employment opportunities for police, lawyers, and security personnel were stagnant for most of this…In the last quarter century these occupations boomed, as people have increasingly turned to the courts and the police.

As Putnam suggests, social isolation or loneliness might have multiple causes. I would like to focus on one thing that has made relationships more difficult – the growing failure to accept ourselves as we truly are!

Without self-acceptance, we distance ourselves from others. The self that we are unwilling to accept is the same self that we want to hide from others. Rather than showing this self, we cloth ourselves with a façade – a front or a covering. This requires a lot of psychic energy and internal struggle. We engage in habitual, self-obsessed image-management, refusing to let the other into our world – the world we cannot accept.

Why is it difficult to accept this world? We feel ashamed of it and feel certain that if others saw us as we are, they would reject us. Consequently, we condemn ourselves to an endless quest to prove ourselves through accomplishments, carefully manicured appearances, money, power, whatever! However, this just pushes others further away. They feel a pressure to match the image that we put forth.

Besides, when we can’t be real with ourselves, we can’t be real with others. This makes any connection difficult and uncomfortable. To connect, two people need to share a common reality, at least to some extent. However, if we are consumed by managing our image, we do not put forth a true picture of ourselves. What we offer is something that doesn’t line up with what others see about us. This dissonance tends to push us apart. This problem is maximized by our secular culture, which tells us to build our self-trust and self-esteem at the expense of truth - who we truly are - further alienating us from ourselves!

I know a little about this because I had experienced intense isolation. I too had felt ashamed of myself, and no amount of accomplishments, positive affirmations, or psychotherapists were able to make dent into my shame. I was convinced that in order to be loved, I had to become someone else, and for many years, this is exactly what I tried to do. However, nothing would ease my social discomfort.

So what made the difference? Knowing Christ and His love and acceptance of me! As I grew in the certainty that He accepted me thoroughly, I found that I could begin to accept myself, even laugh at myself, and admit my personal failures. Before, I was unable to confront them. They threatened the little sense of personhood and value that I had managed to retain.

Christ has been liberating (John 8:31-32)! He is also an ongoing comfort to me. Prior to this, I was unable to face my faults and guilt and could not resolve interpersonal conflict. I always had to be right. To be wrong was just too deflating and humiliating – something I couldn’t endure. I had been psychologically trapped and lacked the flexibility to relate to others.

Why didn’t anything else work for me? I certainly wanted my psychotherapists and my various lifestyle changes to work, but they couldn’t deliver. Only my Savior could!


VIETNAMESE: Các bệnh dịch hạch của sự cô đơn

Các bệnh dịch hạch của sự cô đơn
Cho thêm các blog tuyệt vời như thế này đi đến Daniel's blog trang web tại: www.Mannsword.blogspot.com

Ngày hôm nay của bệnh dịch hạch không được gây ra bởi một mầm bệnh xâm lược. Thay vào đó, nó gây ra bởi sự vắng mặt của một kẻ xâm lược"." Tuy nhiên, cô đơn có thể là mỗi bit như là phá hoại như các bệnh dịch hạch, và nó đã trở thành như dịch. Nhà thần học Jerram Barrs viết:

  • Trong các cuộc thăm dò thực hiện của người đương thời của chúng tôi, mọi người nói hơn và hơn nữa của khó khăn cá nhân chính là sự cô đơn cá nhân. Đó là bất thường. Bạn nghĩ về tất cả số liên lạc hiện có với những người trong nền văn hóa này, nhưng nhân số một trong những vấn đề được xác định là cá nhân cô đơn. Mọi người chỉ đơn giản là không biết làm thế nào để làm cho đóng mối quan hệ.

Thật vậy, này cô lập xã hội ngày càng tăng là hơn đáng kể theo quan điểm của nhiều cách mới mà chúng tôi bây giờ phải kết nối-Facebook, Skype, điện thoại di động, đáp ứng-up, hẹn hò dịch vụ...

Những phát hiện kiểm đếm với một cuộc điều tra mà đến ra ba năm trước đây, chỉ ra rằng 25% số người được hỏi chỉ ra rằng họ thiếu một confidante cá nhân. Cùng một cuộc khảo sát đã bị tiến hành 15 năm trước đó, nhưng tìm thấy rằng chỉ có 10% thiếu một confidante.

Điều này song song với những phát hiện của Harvard nhà xã hội học Robert Putnam người quan sát:

  • Một rộng và tiếp tục xói mòn của dân tham gia... bắt đầu một khu phố-kỷ trước.

  • Bỏ phiếu, kiến thức chính trị, niềm tin chính trị, và cơ sở hoạt động chính trị là tất cả xuống. Người Mỹ ký kiến nghị 30 phần trăm ít hơn và là 40 phần trăm ít có khả năng để tham gia một người tiêu dùng tẩy chay, so với chỉ là một thập kỷ hoặc hai trước. Từ chối các có thể nhìn thấy bằng nhau trong cuộc sống không chính trị cộng đồng: thành viên và các hoạt động trong tất cả các loại của câu lạc bộ địa phương và các tổ chức dân sự và tôn giáo đã rơi tại một tốc độ đẩy. Vào giữa thập niên 1970 người Mỹ trung bình đã tham dự một số câu lạc bộ cuộc họp hàng tháng, năm 1998 rằng tỷ lệ tham gia đã được cắt bằng gần 60 phần trăm.

  • Vào năm 1975 người Mỹ trung bình giải trí bạn bè ở nhà 15 lần mỗi năm; Các con số tương đương (1998) bây giờ là hiếm khi một nửa đó. Hầu như tất cả các hoạt động giải trí có liên quan đến làm điều gì đó với một người nào khác, từ chơi bóng chuyền để chơi nhạc thính phòng, giảm.

Nhiều người trích dẫn các khoan dung hơn như là một phát triển quan hệ tích cực của xã hội chúng ta ngày càng thế tục. Tuy nhiên, Putnam thấy rằng, trong khi đó, mức độ tin tưởng dùng một hit:

  • Mặc dù người Mỹ là hơn khoan dung của nhau hơn thế hệ trước, họ tin tưởng nhau ít hơn. Dữ liệu khảo sát cung cấp một thước đo của sự phát triển của bất lương và mất lòng tin, nhưng không có các chỉ số khác. Ví dụ, cơ hội việc làm cho cảnh sát, luật sư, và nhân viên an ninh đã được ứ đọng cho phần lớn này...Trong thế kỷ quý trước những nghề nghiệp bùng nổ, vì người dân đã ngày càng quay sang các tòa án và cảnh sát.

Như Putnam cho thấy, cô lập xã hội hoặc cô đơn có thể có nhiều nguyên nhân. Tôi muốn tập trung vào một điều mà đã làm cho mối quan hệ khó khăn hơn-sự thất bại ngày càng tăng để chấp nhận bản thân như chúng tôi thật sự!

Nếu không có tự chấp nhận, chúng tôi từ xa bản thân từ những người khác. Bản thân mà chúng tôi đang không muốn chấp nhận là tự cùng mà chúng tôi muốn ẩn từ những người khác. Thay vì Hiển thị điều này bản thân, chúng tôi vải bản thân với một mặt tiền-một mặt trận hoặc một bao phủ. Điều này đòi hỏi rất nhiều năng lượng tâm linh và cuộc đấu tranh nội bộ. Chúng tôi tham gia vào các thói quen, tự bị ám ảnh hình ảnh-quản lý, từ chối để cho người khác vào thế giới của chúng tôi-thế giới chúng tôi không thể chấp nhận.

Tại sao là nó khó khăn để chấp nhận thế giới này? Chúng tôi cảm thấy xấu hổ của nó và cảm thấy nhất định rằng nếu những người khác thấy chúng tôi như chúng tôi là, họ sẽ từ chối cho chúng tôi. Do đó, chúng tôi lên án chính mình cho một nhiệm vụ vô tận để chứng minh bản thân thông qua thành tựu, xuất hiện một cách cẩn thận manicured, tiền, sức mạnh, bất cứ điều gì! Tuy nhiên, điều này chỉ cần đẩy những người khác tiếp tục đi. Họ cảm thấy một áp lực để phù hợp với hình ảnh mà chúng tôi đặt ra.

Bên cạnh đó, khi chúng tôi không thể được thực với chính mình, chúng tôi không thể được thực sự với những người khác. Điều này làm cho bất kỳ kết nối khó khăn và khó chịu. Để kết nối, hai người cần phải chia sẻ một thực tế phổ biến, tối thiểu để một số phạm vi. Tuy nhiên, nếu chúng tôi được tiêu thụ bởi quản lý hình ảnh của chúng tôi, chúng tôi không đưa ra một hình ảnh thực sự của mình. Những gì chúng tôi cung cấp là cái gì đó không xếp hàng với những gì người khác xem giới thiệu. Dissonance này có xu hướng đẩy chúng tôi ngoài. Vấn đề này tối đa của văn hóa thế tục của chúng tôi, mà nói với chúng tôi để xây dựng self-trust và lòng tự trọng tại chi phí của sự thật - những người chúng tôi thực sự là - tiếp tục xa lánh chúng tôi từ bản thân của chúng tôi!

Tôi biết một chút về việc này bởi vì tôi đã có kinh nghiệm sự cô lập cường độ cao. Tôi cũng đã cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, và không có số tiền của những thành tựu, affirmations tích cực, hoặc tâm lý đã có thể thực hiện dent thành của tôi xấu hổ. Tôi đã thuyết phục để được yêu thương, tôi phải trở thành một người nào khác, và trong nhiều năm, điều này là chính xác những gì tôi đã cố gắng để làm. Tuy nhiên, không có gì sẽ giảm bớt khó chịu xã hội của tôi.

Vì vậy, những gì làm cho sự khác biệt? Biết Chúa Kitô và tình yêu của mình và chấp nhận của tôi! Như tôi đã tăng trưởng trong sự chắc chắn rằng ông chấp nhận tôi triệt để, tôi thấy rằng tôi có thể bắt đầu để chấp nhận bản thân mình, thậm chí cười vào bản thân mình và thừa nhận thất bại cá nhân của tôi. Trước đây, tôi đã không thể đối đầu với họ. Họ đe dọa chút cảm giác của personhood và giá trị mà tôi đã quản lý để giữ lại.

Chúa Kitô đã giải phóng (John 8:31-32)! Ông cũng là một tiện nghi đang diễn ra với tôi. Trước đó, tôi đã không thể đối mặt với những lỗi và tội lỗi của tôi và có thể không giải quyết cuộc xung đột giữa các cá nhân. Tôi luôn luôn có được quyền. Để được sai đã được chỉ là quá deflating và nhục nhã-một cái gì đó tôi không thể chịu đựng. Tôi đã có tâm lý bị mắc kẹt và không có sự linh hoạt liên quan đến những người khác.

Tại sao bất cứ điều gì khác không làm việc cho tôi? Tôi chắc chắn muốn tâm lý của tôi và của tôi thay đổi lối sống khác nhau để làm việc, nhưng họ không thể cung cấp. Có thể chỉ là cứu Chúa của tôi!





URDU: تنہائی کی وبا

تنہائی کی وبا
یہ ایک کے طور پر زیادہ بڑے بلاگز دانیال کے بلاگ سائٹ پر جانے کے لئے: www.Mannsword.blogspot.com

آج کی bubonic طاعون کی طرف سے ایک حملہ آور پیتھوگان وجہ سے نہیں ہے ۔ اس کے بجائے، اسے ایک "آوروں ۔" کی عدم موجودگی کی وجہ سے ہے تاہم، تنہائی ہے ہر بٹ اس بلا کے طور پر بھی تباہ کن ہو سکتے ہیں، اور یہ وبائی طور پر بن گیا ہے ۔ ماہر الہیات جیرام باررز لکھتے ہیں:

  • سروے میں ہمارے پرہیزگاروں کے لے لیا، لوگوں بار ان بنیادی ذاتی مشکلات ذاتی تنہائی ہے کہ ۔ یہ غیر معمولی ہے ۔ آپ تمام رابطے کے ہم اس ثقافت میں لوگوں کے ساتھ ہے، لیکن لوگوں کی تعداد ایک کی نشاندہی مسئلہ ذاتی تنہائی ہے لگتا ہے ۔ لوگ صرف تعلقات کو بند کرنے کے لئے کس طرح نہیں جانتے ۔

درحقیقت اس بڑھتی ہوئی سماجی تنہائی اب جڑ – فیس بک, اسکائپ, سیل فونز, کہلانے اپس، ڈیٹنگ کی خدمات ہیں کہ ہم بہت سے نئے طریقے پیش نظر کہیں زیادہ غیر معمولی ہے...

یہ نتائج جو تین سال پہلے، اندیکاٹنگ 25 فیصد جواب دہندگان کا اشارہ کہ وہ ایک ذاتی کونفیڈانٹی کمی تھی کہ آیا ایک سروے سے ملنا ہے ۔ اسی سروے تھا پندرہ سال پہلے کئے گئے، لیکن ایک کونفیڈانٹی اس کے صرف 10 فیصد کمی تھی پایا.

یہ نتائج ہارورڈ ماہر سماجیات رابرٹ پٹنام جو مشاہدہ کے متوازی:

  • ایک وسیع اور مسلسل کٹاو شہری مشغولیت کی ایک چوتھائی صدی قبل شروع ہوئی ہے ۔

  • ووٹنگ، سیاسی علم، سیاسی اعتماد اور نچلی سطح پر سیاسی فعالیت پسندی سب نیچے ہیں ۔ امریکی 30 فی صد کم مانگا سائن ان کریں اور 40 فی صد ایک صارف میں شامل ہونے کے لئے کم ہونے کا امکان، صرف دس سال یا اس سے قبل دو طور پر بائیکاٹ ہیں ۔ دیکلاناس غیر سیاسی برادری کی زندگی میں بھی اتنا ہی دکھائی دیتے ہیں: رکنیت هر طرح کے شہری اور مذہبی تنظیموں اور مقامی کلب میں سرگرمی ہو گیا گرنے اور ایک اکالراٹانگ رفتار سے ۔ 1970 کی دہائی میں اوسط امریکی کچھ کلب میں ہر مہینے میں اجلاس میں شرکت کی، 1998 کی طرف سے اس کی شرح حاضری کے تقریباً 60 فیصد کی طرف سے کاٹ دیا گیا تھا ۔

  • 1975 میں اوسط امریکی سال فی 15 اوقات دوست گھر میں تفریح ۔ شکل نمبر کے برابر (1998 ء) اب بمشکل نصف ہے کہ ۔ کہ کسی اور کے ساتھ کچھ کام چیمبر میوزک چل رہا ہے پر والی بال کھیلنے سے عملی طور پر تمام تفریحی سرگرمیوں کو مسترد کرتے ہوئے ہیں ۔

بہت سے لوگ زیادہ سے زیادہ تحمل ہماری تیزی سے سیکولر معاشرے کی ایک مثبت عقلی ترقی کے طور پر پیش کرتے ہیں ۔ تاہم، پٹنام، ملا دریں اثناء، اعتماد کی سطح کو ایک ہٹ لے رہا تھا:

  • اگرچہ امریکی پچھلی نسلوں کے لیئے ایک دوسرے سے زیادہ روادار ہیں، وہ ایک دوسرے کم اعتماد ہے ۔ ڈیٹا کے اوسط سروے بے ایمانی اور بد اعتمادی کی ترقی کا ایک پیمانہ فراہم کرتے ہیں، لیکن دوسری طرف اشارہ کرتے ہیں ۔ مثال کے طور پر، پولیس، وکلاء اور سیکیورٹی اہلکاروں کے لئے روزگار کے مواقع کے لئے اس کی سب سے زیادہ جمود تھے...جیسا کہ لوگ تیزی سے عدالتوں اور پولیس سے رجوع کیا ہے کہ گزشتہ چوتھائی صدی میں ان کے پیشوں، بوماد ۔

پٹنام کے عین مطابق سماجی تنہائی یا تنہائی متعدد وجوہات ہو سکتے ہیں ۔ میں تعلقات کو مزید مشکل – بنایا ایک بات پر بڑھتی ہوئی جیسے کہ ہم واقعی ہیں خود کو قبول کرنے کی ناکامی پر توجہ مرکوز کرنا چاہتے ہیں!

خود قبولیت کے بغیر ہم خود دوسروں سے دور ہے ۔ نفس کہ ہم کو قبول کرنے کے لیے تیار نہیں ہیں کہ ہم دوسروں سے چھپانا چاہتے اسی نفس ہے ۔ یہ نفس، دکھانے کی بجائے ہم کپڑا خود ایک اگواڑہ – ایک محاذ یا کھالوں کے ایک غلاف کے ساتھ ہے ۔ یہ بہت سی باطنی توانائی اور داخلی جدوجہد کی ضرورت ہے ۔ ہم خوگر، خود پرستی کا بھوت سوار نقش-انتظام میں، دوسرے ہماری دنیا میں – ہم قبول نہیں کر سکتا دنیا کو بتانے کے لیے انکار مشغول ہے ۔

اس دنیا کو قبول کرنا مشکل کیوں ہے؟ ہم شرم محسوس کرتے ہیں اور بعض دوسروں ہمیں دیکھا جیسے کہ ہم ہیں تو وہ ہمیں مسترد کریں گے کہ محسوس کرتے ہیں ۔ نتیجتاً، ہم خود اپنے آپ کو ثابت کرنے کامیابیوں، manicured سے احتیاط سے مظاہر، پیسہ، طاقت، جو بھی کے ذریعے ایک لامتناہی جدوجہد کرنے مذمت! زور دے تاہم یہ صرف دوسروں مزید دور رہی ہے ۔ وہ ہمیں نکال دی صورت ملائے جانے کے لئے دباؤ محسوس کرتے ہیں ۔

جب ہم خود کے ساتھ حقیقی نہیں ہو سکتا، اس کے علاوہ ہم دوسروں کے ساتھ حقیقی ہو سکتا ہے ۔ یہ کسی بھی کنکشن مشکل اور غیر آرام دہ بناتا ہے ۔ جڑنے کے لیے، ایک عام حقیقت میں کم از کم کچھ حد تک اشتراک کرنے کے لئے دو افراد کی ضرورت ہے ۔ اگر ہم اپنی تصویر کے انتظام کی طرف سے بھسم ہوتے ہیں، تاہم، ہم خود کی سچی تصویر لگانا نہیں ۔ کیا ہم پیش کرتے ہے کہ کیا دوسروں کے بارے میں ہمیں دیکھ کے ساتھ قطار نہیں ہیں ۔ اس ناموزونیت ہمیں جدا دھکا لگا کر جاتا ہے ۔ یہ مسئلہ ہمارے self-trust اور ہم واقعی - مزید ہمیں خود سے اجنبی بنا ہیں حق - قیمت میں خود اعتمادی کی تعمیر کرنے کے لئے ہمیں بتاتا ہے کہ ہمارے سیکولر ثقافت کی طرف سے بڑا کیا گیا ہے!

کیونکہ مجھے شدید تنہائی کا تجربہ تھا میں ایک چھوٹا سا اس کے بارے میں جانتا ہے ۔ میں خود اور کامیابیوں، مثبت احساسِ کی کوئی مقدار کی شرمندگی بھی محسوس تھی یا پسیچوتراپاسٹ ڈینٹل میں شرمندگی سے بنانے کے قابل تھے ۔ میں ترتیب میں محبت کی جائے کرنے کے لئے، میں کسی اور کو بننے کے لئے تھا، اور کئی سالوں کے لئے یہ بالکل وہی جو میں کرنے کوشش کی ہے کہ یقین تھا ۔ تاہم، کچھ بھی نہیں میری سماجی بے آرامی آرام کریں گے ۔

تو کیا فرق نہیں پڑا؟ مسیح اور اُس کی محبت اور رضامندی میری جان! میں اس نے مجھے اچھی طرح تسلیم کرتے تو اس بات میں بڑھتی جا رہی تھی، میں مل گیا میں خود قبول کریں، یہاں تک کہ خود پر ہنسنا اور میرا ذاتی ناکامیوں کو تسلیم کرنے کے لئے شروع کر سکتے ہیں ۔ سے پہلے، میں ان کا مقابلہ کرنے کے قابل نہیں تھا ۔ انہوں پرسنہود اور قدر میں برقرار رکھنے کے لئے کامیاب ہوا کا سا احساس نے دھمکی دی ہے ۔

مسیح (یوحنا 8:31-32) آزاد کرایا گیا ہے! وہ بھی میرے لئے ایک مسلسل سکون ہے ۔ اِس سے پہلے، میں نے میرے عیوب اور احساس جرم کا سامنا نہیں کر سکا اور انگیزی تنازعہ کو حل نہیں کر سکا ۔ میں نے ہمیشہ کو درست تھا ۔ غلط بات بھی محض دیفلاٹنگ اور شرمناک تھی – کسی چیز میں برداشت نہیں کر سکا ۔ میں نفسیاتی طور پر ہو چکا تھا پھنسا ہوا اور دوسروں سے منسوب کرنے کے لئے لچک کی کمی تھی ۔

کچھ اور میرے لئے کیوں کام نہیں تھی؟ میں یقینا میرے پسیچوتراپاسٹ اور طرز زندگی کے اپنے مختلف تبدیلیاں کام کرنے کے لئے چاہتا تھا ۔ لیکن وہ نہیں کرسکا ہے ۔ صرف میرا نجات دهنده سکا!